Thứ Sáu, 13 tháng 1, 2017

Tình ái không dễ dàng tin của đôi vợ chồng mù đèo nhau đi bán chổi

Dù cuộc sống còn đương đầu với phần nhiều khó khăn, vất vả nhưng tổ ấm êm ấm của đôi hậu phi chồng nghèo, mù lòa giữa kinh thành Huế thi thoảng khi nào thiếu vắng đi ngôn ngữ cười. Đi đâu, làm gì nhì vợ chồng cũng luôn sát cánh bên nhau. Sức mạnh của ái tình giúp họ vượt lên số phận oái oăm làm phổ quát người cảm phục.

copy-of-a1-37-1484185654554

Bằng nghề đan và bán chổi dạo, nhị cung phi chồng nghèo khiếm thị đã xây nên tổ ấm của riêng mình, nuôi nhì con ăn học. Ảnh: t.G


Ái tình hồi sinh chuyện sống

Một ngày cuối năm, chúng tôi có cơ hội xịt xóm “bờ thành” thăm tổ ấm hạnh phúc của hai thê thiếp chồng anh Phan Quốc Long (SN 1971) và chị Nguyễn Thị Trắc (SN 1978) trú tổ 5, xã Thuận Thành, TP. Huế, tỉnh giấc Thừa Thiên Huế. Trong căn nhà nhỏ dại xập xệ nằm vắt chính mình trên bờ tường đế kinh Huế, phi tần chồng anh Long, chị Trắc cùng cô con gái nhỏ tuổi vẫn ton tả với công tác làm cho chổi mưu sinh của gia đình. Với một người phổ biến, để bện nên một cây chổi đã khó khăn. Vậy nhưng dù không trông thấy ánh sáng, gần 20 năm nay hai hậu phi chồng có điều kiện kinh tế eo hẹp khiếm thị này vẫn xây nên tổ ấm mái nhà, nuôi nhì con ăn học nên người từ những chiếc chổi được khiến cho bằng đôi tay khôn khéo của bản thân mình.

Vừa cắt dây buộc chổi, anh Long nhoẻn cười kể cho chúng tôi nghe về chuyện đời bản thân mình. Ít bạn nào nhân thức được, để có được cuộc sống như ngày hôm nay anh cũng trải qua không ít sóng gió. Xuất hiện trong gia đình đông anh chị em ở làng quê có năng lực tài chính thấp thị xã Phú Vang, thức giấc Thừa Thiên Huế, từ ốm anh Long đã sớm chịu phổ biến thiệt thòi. Cũng vì quá nghèo không có tiền chữa bệnh mà biến chứng của căn bệnh sởi năm anh lên 3 tuổi đã vĩnh viễn cướp đi của anh ánh sáng cuộc thế.

Cuộc sống nghèo khó, thiếu thốn, cộng với sự mất mát khi đôi mắt không còn trông thấy đã khiến tuổi thơ của anh là những bốn tuần ngày tối tăm. “Sự tự ti, tự ti làm cho tôi như mất hết niềm tin tham gia cuộc sống, thu mình trong vỏ bọc. Việc hòa đồng với mọi người đã không dễ dàng, bạn dạng thân tôi lúc đó chưa bao giờ dám nghĩ đến việc sẽ yêu khách hàng nào và có một ai đó bằng lòng yêu và lấy một người mù như mình”, anh Long san sớt.

Thế nhưng được sự cổ vũ của người nhà, năm 1995 anh Long quyết định nhập cuộc tham gia Hội người mù tỉnh Thừa Thiên Huế. Và trong những ngày tháng hòa nhập đó, yếu tố kỳ diệu mà anh chưa bao giờ dám nghĩ đã đến với anh một bí quyết quá đỗi bất thần. Những ngày tháng tươi đẹp của tình yêu mở đầu tới với anh khi anh gặp được người thiếu phụ của đời bản thân – chị Nguyễn Thị Trắc, thê thiếp anh bây chừ.

Êm ấm giữa muôn nghìn gian khổ

copy-of-a2-37-1484185654557
Với một mắt còn nhìn thấy ánh sáng lờ mờ, hàng ngày chị Trắc chở chồng đi khắp các đoạn đường ngõ hẻm
để bán chổi.

Ngày đó, qua những lần trò chuyện với chị Trắc, anh Long đã dần có thiện cảm với người con gái có số phận kém may mắn như mình. Được nhân thức, trước khi chạm chán anh số phận của chị Trắc cũng khôn xiết bi thương. Sinh ra thiếu tình mến yêu của phụ vương, tới năm lên 2 tuổi thì mẹ chị cũng từ trần vì bạo bệnh. Đáng thương hơn, khi đang bước tham gia độ tuổi thanh xuân thì không nắm bắt tại sao đôi mắt chị mỗi ngày một mờ đi, rồi một ngày ánh sáng cũng dần khép lại khiến cuộc thế chị dần chìm vào bóng tối.

Bi lụy, tuyệt vọng, đã có lúc chị nghĩ đến cái chết.Thế nhưng, được người nhà động viên, chị đã cố gắng sống. Năm 1996, được sự giới thiệu của một số người cùng tình cảnh, chị nhập cuộc tham gia Hội người mù. Tại đây, chị Trắc và anh Long gặp gỡ nhau. Nhị con người chưa một lần trông thấy mặt nhau, nhưng qua những lần chuyện trò, bằng sự thông cảm, yêu quý họ đã mua thấy nhau khi trái tim cùng thông thường nhịp đập.

Nhắc lại những ngày đầu mới yêu nhau, chị Trắc cho nhân thức lúc đó gia đình hai bên đã phản đối số đông. Lúc đó khi nghĩ tới mai sau, khách hàng nào cũng thấp thỏm. Họ sợ kẻ mù, người khiếm thị lấy nhau về, cuộc sống sẽ càng khó nhọc hơn, lỡ đau nhỏ tuổi lấy bạn nào chăm bẵm? Rồi sau này, chuyện con trẻ trong nhà nuôi dạy cũng sẽ rất gian truân, mái ấm lại không khá giả gì, như thế sẽ càng biến thành gánh nặng cho nhau. Nhưng bằng ái tình thành tâm, sự ủng hộ của chính quyền và những người có cùng số mệnh như anh chị trong hội, nhị bên mái nhà cuối cùng đã gật đầu đồng ý cho anh chị nên duyên phi tần chồng.

Một ngày năm 1997, sau mâm cơm bé bỏng xin phép tổ sư nên nghĩa cung phi chồng, chị Trắc dọn về bình thường sống cùng anh Long và đích mẫu. Với tay nghề khiến cho chổi lông, chổi đót được học từ trọng tâm dạy nghề, hai hoàng hậu chồng khởi đầu hành trình xây đắp tổ ấm của chính mình.

Sau đa dạng năm chung sống, thú vui của mái nhà càng nhân lên khi gia đình có thêm những thành viên mới là nhỏ bé Phan Thị Anh Thư (SN 1999) và nhỏ xíu Phan Thị Anh Thi (SN 2004). Niềm hạnh phúc nhất của nhì hoàng hậu chồng anh Long – chị Trắc có lẽ là các con hiện ra đều khỏe khoắn và chăm ngoan. Kể về các con, anh Long không giấu được nụ cười sướng: “Khi mới lấy nhau, cuộc sống của bà xã chồng tôi cũng khôn xiết gian khổ. Nhưng, nghĩ tới tương lai, chúng tôi lại càng cùng nhau nỗ lực. Có thêm nhì con, cuộc sống vất vả hơn phổ thông nhưng chúng tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Có mộng mị, vợ chồng tôi cũng không nghĩ con chính mình hiện ra sẽ lành lặn và khỏe khoắn. Dẫu phía trước còn phổ quát gian nan nhưng hậu phi chồng tôi sẽ cùng cố gắng”.

Cách đây không lâu, anh Long đã mạnh dạn vay tiền mổ mắt cho bà xã, nhờ vậy mắt trái của chị Trắc đã nhìn thấy. Mặc dầu không rõ, chỉ tù mù nhưng cũng là cứu cánh cho cả nhị cung phi chồng chị phần đông trong việc sinh hoạt và buôn bán. Hiện nay, doanh thu của cả mái nhà anh chị dựa vào tham gia những bó chổi, những tờ vé số của nhì cung phi chồng. Ngày nắng cũng như mưa anh chị phải dậy từ tờ mờ sáng. Chị đèo anh trên chiếc xe đạp cũ đi khắp các đoạn đường, ngõ hẻm bán chổi và vé số, đến tối mò mới về. Dù cuộc sống mái nhà còn rộng rãi khó khăn nhưng tình yêu, sự đồng lòng sát cánh bên nhau của anh chị làm cho rộng rãi người cảm phục.

Ông Nguyễn Hữu Hào, tổ trưởng tổ 5, phường Thuận Thành, TP.Huế cho hay: “Cả hai hiền thê chồng đều khiếm thị nhưng không chịu mệnh chung phục số phận. Họ yêu thương và bảo ban nhau cùng bươn chải mưu sinh trong khoảng những cây chổi, những tờ vé số để lo cho cuộc sống mái ấm, lo cho con đi học. Điều này khiến phổ quát người khâm phục. Chúng tôi cũng chỉ mong, cuộc sống họ bớt khổ, trả hết nợ và nuôi dạy khôn lớn hai đứa con ngoan thánh thiện”.

Lê Bình thường
http://giadinh.net.vn/gia-dinh/tinh-...2085007244.htm


Xem tại: tintucvietnam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét