Tôi là tác giả bài viết: "". Trong khoảng khi đăng bài, có khá phổ thông bạn đọc đã góp ý cũng như phân tách cho tôi nên khiến cho như thế nào, thật sự lúc đó tôi đã muốn chạy ngay đến sắm anh nhưng vẫn chẳng thể vượt qua được mình, thế là tôi lại tránh né. Thú thực khi gửi bài tôi chỉ nghĩ đơn giản là cho anh nhân thức: "Anh, không thể đâu", muốn anh nhân thức tôi vẫn quý anh sau những thái độ trợ thời đó, nhưng thật sự kết quả nó lại theo chiều hướng khác. Bạn đọc nói tôi phổ quát chuyện, ích kỷ, còn anh không gặp gỡ tôi nữa.
Một sáng, sau đợt công việc 3 ngày về tôi thấy bàn anh trống trơn tuột, nghĩ có chuyện gì rồi nên hỏi đồng nghiệp, tôi biết anh nghỉ việc đột nhiên xuất sau một ngày tôi đi. Anh có nhờ gửi lại cho tôi một vài thứ để giúp tôi trong công tác, những công ty đối tác tiềm năng kế hoạch anh đều giao lại cho tôi. Tôi không hề quan tâm mấy thứ đó, chỉ xem xét đến một cuốn sách anh gửi: "Thương một người tới đau lòng". "Tuổi thanh xuân của ai cũng vậy, vì một người mà đặc sắc, cũng vì một người mà úa tàn. Tuổi thanh xuân bỏ ra đầy đủ để thương một người đến đau lòng. Anh xin lỗi về tất cả". Đọc bìa sách xong tôi thấy trong lòng có gì đó đang vỡ lẽ ra từng mảnh, cứ như vừa khiến rơi một thứ vô cùng cần thiết mà không nhân thức rơi ở đâu để tìm kiếm. Tôi bi tráng, ngơ ngẩn, đã máy tính bảng và tới sắm anh đều không được, người nhà nói đi công việc chắc lâu về, còn hỏi sao tôi không đi với anh. Cứ thế anh xa tôi và mái nhà, như muốn giảm thiểu mặt. Có thể anh không muốn khách hàng nào đau lòng khi thấy bản thân bị bệnh như vậy.
Hơn một tháng sau anh mất ở Hội An, quê nội của anh. Cho tới lúc đó tôi vẫn chưa một lần được nói với anh nhân tố gì cả, mái nhà anh cũng vậy. Họ biết anh không mất vì bệnh mà mất vì thuốc ngủ quá liều và anh có hoài vọng được mai táng ở quê. Vậy là đến khi mất anh cũng không muốn ở cái nơi cho anh quá đa dạng nỗi bi lụy này. Tôi nhớ anh, người đã thương tôi tới đau lòng. Anh mất, tôi đổi mới phổ quát hơn, hay bi quan một mình, hay đi một mình và hay ngồi cà phê góc quen một bản thân mình. Bất giác tôi nghĩ có khi nào anh cũng như tôi, lang thang đâu đó và cũng một mình?
Anh nói thích tôi cười nên hay nói những câu hóm hỉnh, nhưng nay sao anh không còn ở đây? Tới giờ tôi vẫn nghĩ anh còn đâu đây thôi, toàn bộ chỉ là bất lương mộng, nhưng chẳng hề. Hôm nay là 100 ngày anh mất, tôi lại đang ngồi nghĩ về anh, nghĩ về những thứ đã qua và nhớ. Anh sống tốt vậy sao lại ra như thế này, vì sao anh lại thương một người như vậy, thương tới đau lòng? Mọi thứ đã chấm dứt, thế cuộc này vẫn luôn phải tiếp tục.
"Ở nơi nào đó anh hãy an hưởng những điều tốt cuốn hút nhất vì anh xứng được vậy hơn. Tối nay làm cho về sớm chắc chắn em tìm rượu về nhâm nhi sự đời với anh". Trên đây là đoạn cuối câu chuyện của anh mà tôi muốn san sẻ. Tôi nhân thức toàn bộ bạn đọc quý anh và đang mong anh vượt qua. Vâng, sau cùng anh đã vượt lên rồi. Chào lâm thời biệt!
Khoa
Xem thêm: tin tong hop
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét