Thứ Tư, 6 tháng 9, 2017

Nhật ký lưu lạc ký (P17): Viết ở dòng sông chết

Ngày... 04 tuần... năm...

Đến giờ mới nhân thức khái niệm đúng đắn của cụm trong khoảng "cắm đầu chạy miết": chân thì cứ chạy còn đầu thì thỉnh thoảng lại cắm phập vào cái gì đó, khi thì là mặt đất, lúc thìa là cái gốc cây, cột điện, đến ngay cả con chó mực đang ngồi gãi ghẻ bản thân mình cũng không tha, nhưng thông thường nhất vẫn là kiểu cắm đầu vào... cổ, chả khác được.

Ngày... bốn tuần... năm...

Mới thế mà đã phương pháp ra khỏi cái "ổ quỷ" kia tới vài con phố rồi đấy. Đã nên dừng lại để kiến lập cuộc sống mới chưa nhỉ?

Ngày... 04 tuần... năm...

Háo nước quá, mấy hiện tại mải trốn chạy, chỉ thi thoảng vớ trợ thì cái gì ăn được là cho ngay vào bụng mà quên mất rằng cũng cần phải uống nước.

Kia rồi, có cái gì như là một dòng sông. Lao vội đến. Thật là một dòng sông kỳ dị: nước sông không trong vắt mà đen ngòm và mặt sông thì óng ánh những vệt màu sặc sỡ như cầu vồng, thong thả trôi đi thành một vệt dài uốn lượn tới là đẹp. Ngỡ chính mình lạc vào chốn thần tiên, bản thân quên cả khát, lò dò đi dọc bờ sông huyền bí ấy...

Đập vào mắt chính mình là hình ảnh một con cá, nhị con cá, ba con cá... đa số, phần đông những con cá đang thi nhau bơi ngửa, phơi bụng trắng xóa, lấp lửng trên mặt nước. Quả là một quang quẻ cảnh thần tiên lần trước tiên thấy được trong đời.

Bỗng dưng nghe trong lòng sông có tiếng gì đó như rên rỉ. Bản thân mình quay đầu nhìn ra. Thấy mặt nước khẽ xao động, rồi một chị cá dễ thương hiện ra. Không nắm bắt chị ấy đang biểu diễn điệu múa gì nhưng mà điệu đàng và khôn khéo đến thế: Hai vây trước của chị đang hết sức co lên, cố che kì quái hai bên mang, còn lưng chị đang khiến một động tác uốn dẻo tuyệt vời cốt để lấy đuôi bịt miệng lại. Chị cá thao diễn thật có hồn: khuôn mặt chị tỏ rõ sự sợ hãi và đôi mắt mờ đục như đang dại dần đi.

Thú thật là trong khoảng thuở phụ thân sinh mẹ đẻ tới giờ, chưa bao giờ bản thân thấy một vũ công nào lại làm được những động tác khó và thần thái lại truyền cảm đến thế.

Bản thân đang ngẩn ra trước điệu múa lạ lùng và có phần kinh rợn ấy thì đột nhiên thấy chị cá cong bản thân lên, thả lỏng đuôi ra giải phóng cái miệng xinh xinh. Chị rên rỉ: "Chết... mất... thôi... Ọe...".

Nói rồi chị xòe mấy cặp vây ra giũ giũ và từ từ... ngửa bụng.

Cái chết của chị cá quá khốc liệt và đau thương làm chính mình không thể cầm lòng. Mình chạy dọc theo bờ sông, định kiếm cành hoa gì đó mang ra viếng chị, nhưng rặt một màu cỏ úa, đây đó vài khoảng đất còn trơ lại những cái gốc nhỏ xíu mà như bản thân đoán thì có thể là vườn rau cũ. Cảnh vật hoang tàn đến rợn người. Bản thân mình chạy lại chỗ chị cá: Trong khi chị đã kịp có một chú cá khác, chắc cũng vừa biểu diễn điệu múa ác liệt kia chấm dứt và giờ thì cũng đã bơi ngửa.

Quá hoảng hồn, bản thân phải chuồn ngay khỏi nơi này thôi. Mùi xú uế, mùi dầu mỡ, hóa chất và tiếng ồn của một nhà máy bên bờ sông đuổi theo mình mãi một quãng rất xa mới dừng lại.

Nhật ký phiêu lưu ký (P16): Đón bão hụt

Nghe đài báo đón nhận cơn bão to lắm. Người người chuẩn bị tinh thần chống bão.


Xem tại: tin tức mới

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét