Thứ Tư, 4 tháng 10, 2017

Chàng thanh niên Việt và những điều 'tột độ' khi lần đầu đến Ấn Độ - VnExpress Du Lịch

Thiết Nguyễn là chàng thanh niên có sở thích về dựng phim, ngao du và kể chuyện đi. Anh đã có những tháng ngày du lịch khắp mọi miền giang sơn để thỏa mãn niềm đam mê ngao du của chính mình. Từng có 3 năm khiến cho về nhân lực, thêm 3 năm rưỡi làm cho vận hành game và hiện nay lại trong hiện trạng "thất nghiệp", mải miết rong ruổi những chuyến đi.

Sau hơn một năm đấu tranh chọn lựa giữa việc tiếp tục khiến cho công việc bất biến, lương cao rồi lập gia đình như bao người nam nhi khác, hay dạn dĩ rời khỏi chiếc ghế văn phòng, bước ra ngoài kia để đến với miền đất lạ thì cách đây một năm, Thiết quyết định thôi việc để thực hiện ước mong của bản thân mình, làm cho điều bản thân mình thích. Bằng kinh nghiệm về quay và dựng phim, anh làm cho việc tự do. Để kiếm đủ chi tiêu trang trải cho những chuyến đi, anh chàng phải nhận nhiều dự án, khối lượng công tác, sức ép cao hơn, bù lại được khiến chủ thời điểm của bản thân mình, chẳng phải đúng giờ check-in, hết giờ quẹt thẻ nhân viên rồi về.

Thiết gặp những bạn nhỏ trong hành trình đến Ấn Độ

Thiết chạm chán những bạn ốm trong hành trình tới Ấn Độ.

Khi hành trình dài hơi bắt đầu, mọi thứ không còn mơ hồ như trước. Từng lịch trình dần hiện ra rõ trong nghĩ suy. Chuyến đi đầu tiên sau khi mất việc là "ăn dầm nằm dề" một bốn tuần trời ở Trung Quốc. Anh chàng quyết định dùng hết thời hạn được cấp trong visa rồi mới đi về vietnam. Sau đó tới Ấn Độ, đội ngũ của anh đã có những hưởng thụ không dễ dàng quên trên mảnh đất linh tính chứa phổ quát bí hiểm này.

Trước chuyến đi, Thiết khá dễ chịu, không khám phá phổ biến về vị trí sắp đến. Anh cho rằng những gì bản thân mình chạm mặt bằng duyên sẽ hay hơn là có sự sắp xếp, dự báo. Từng đi nhiều nước theo kiểu như vậy nên anh chàng nghĩ: "Không sao đâu". Hàng ngũ của Thiết chỉ đặt vé phi cơ, nơi nghỉ ngơi, sẵn sàng một số thứ quan trọng, mọi việc còn lại phần nhiều tùy tham gia duyên số. Kết cuộc, chính sự chủ quan đó đã mang đến cho anh không ít bế tắc, thậm chí là gặp gỡ rắc rối, nhưng cũng có những vấn đề không mong đợi mà lại đến cùng phổ quát thiện chí.

Là một người thích cười, sung sướng, anh chàng mong muốn được trông thấy những hình ảnh đẹp ở nước nhà mình sắp đến, hoặc không tới nỗi quá xấu. Đương nhiên mọi thứ ở Ấn Độ đều ở mức "tột cùng", khoảng cách thức giữa cái tốt và cái xấu quá lớn thỉnh thoảng làm cho anh hoang mang.

Nỗi khiếp sợ đầu tiên là sự bẩn thỉu và cái nóng của đất Ấn. Vừa ra khỏi phi trường, cả hàng ngũ đã bị sốc nhiệt bởi thời tiết quá hot. Nhưng yếu tố làm anh bi thiết nôn chính là bãi rác khổng lồ cạnh sân bay, bốc mùi hôi thối. Chưa kịp thích ứng với môi trường xung quanh thì cả chục lái xe tuk tuk phong toả, chèo kéo khách tham quan. Vì có khá phổ thông trải nghiệm khi đi phượt nên nhóm của Thiết tĩnh tâm, tách khỏi đám đông, đi thật xa khỏi sân bay tậu taxi cho an toàn hơn nhưng bất thành. Sau cuối cũng hài lòng đi tuk tuk sau một hồi trả giá.

Sự đối lập của Ấn Độ

Sự đối chọi của Ấn Độ.

Thiết chia sớt, người Ấn không xấu, nhưng những người làm cho du lịch ở Ấn thì chẳng hề khách hàng nào cũng tốt. Nạn "chặt chém" khủng khiếp làm anh chàng ngỡ ngàng. Anh kể, có lần bắt một chiếc xe, lái xe hét giá 1.000 rupee (khoảng 360.000 đồng). Nghi ngờ, cậu chàng mua xe khác thì được bắt buộc với giá 500 rupee (khoảng 180.000 đồng). Thử trả giá xuống còn 200 rupee (khoảng 70.000 đồng), sau khi trù trừ thì lái xe cũng bằng lòng. Việc mức giá taxi bị hét lên tới gấp 5 lần khiến cho anh dự phòng. Mỗi khi muốn tậu một món hàng gì, khác lạ là đồ lưu niệm thì phải rà soát thật kỹ, trả giá thật thấp và lòng cũng chỉ mong bị "hớ" ít thôi.

Từng bị hoãn phổ thông chuyến bay, nhưng ví như nói tới hoãn huỷ ở Ấn thì là số một thế giới. Kinh khủng nhất là cảnh tượng hành khách chờ nhan nhản ở nhà ga xe lửa. Lần đầu tiên trong đời anh trải qua một chuyến tàu thay đổi giờ khởi hành bao lăm lần cũng không nhớ nổi. Chỉ nhân thức rằng cả đội ngũ ngồi ấp ôm hành lý, chốc chốc cử một người lại xem giờ tàu mới, vài lần thì tên chuyến tàu biến khỏi bảng báo cáo, chứng tỏ chuyến tàu của Thiết đã bị hủy. Chỉ chờ có thế, hàng chục cò mồi đến yêu cầu chở cả đội ngũ về nơi nghỉ ngơi nghỉ ngơi hoặc tậu vé tàu mới do họ bán với giá gấp chục lần. Tuy nhiên, có kinh nghiệm trước đó nên bạn dạng thân méc bảo rằng không nên tin bạn nào ở ga tàu. Tốt nhất là cố thủ ở đây, đợi giờ tàu chính thức. Điều kinh ngạc là không khách hàng nào phàn nàn với dịch vụ vận tải tệ hại này, có nhẽ trạng thái trên đã quá không xa lạ với người Ấn rồi.

Nhập cuộc lễ hội Holi vào 04 tuần 7 hàng năm là mục đích chính trong chuyến đi này. Trước khi đi, Thiết khám phá qua mạng, hình dung ra một lễ hội sắc màu rất đẹp, hay ho và dự kiến sẽ chụp được phổ quát bức hình giá trị cao. Có một tấm ảnh nổi tiếng, đó là phổ quát người cười vui hết cỡ trước ngôi đền nào đó ở Ấn Độ. Nhưng sau khi hỏi cư dân thì cảm giác hụt hẫng một lần nữa lại đến với anh, họ trả lời rằng không có nơi nào như thế này cả. Giây khắc nhìn thấy bức ảnh đẹp đẽ đó là nhờ photoshop để hấp dẫn khách vãn lai khiến cho anh chàng cảm thấy bị "lừa dối". Rồi dần cảm nhận lễ hội này đang diễn ra giống như "Color me run" tại vietnam, không có gì đặc sắc.

Nhì ngày trước khi lễ hội khởi đầu, cả đội ngũ đến siêu thị bán bột màu, gặp gỡ người phiên bản địa. Những ngày này tuyến phố xã rất đẹp. Các cô gái, những người đàn ông đại diện cho các đấng linh thiêng diễu hành loanh quanh phố. Công chúng quỳ xuống, dâng tiền lên, rồi được ban phúc lộc, hoa quả và chấm một dấu giữa trán.

Ngày chính thức, cư dân và khách tham quan đi trên xã. Những người đàng hoàng sẽ bắt tay bạn, quét màu lên trán hoặc trên mặt sau đó nói "Happy Holi". Còn những người trẻ, khác lạ là bạn trẻ bạn dạng xứ thì ném bột màu và nước không có tội vạ, không cần xem xét đến bất tiện của người khác. Có những lúc Thiết phải ấp ôm máy ảnh, chạy thật nhanh qua đám đông nếu không người sẽ ướt sũng. Cũng may trước khi đi, cả hàng ngũ đã dùng màng bọc thực phẩm bọc máy ảnh thật kỹ nên không chạm mặt rủi ro đáng tiếc nuối nào.

Kỷ niệm đáng nhớ là đêm hôm đó, khi dân chúng mỏi mệt nên đi về khách sạn trước. Vì cảm thấy chưa thỏa mãn với lễ hội nên anh chàng một chính mình vác máy ảnh len lách tham gia các con hẻm để chiều trí tò mò của chính mình. Ngoài trông đợi, Thiết chạm chán những cụ già tốt bụng, những người vẫn đang cố giữ giàng nét văn hóa của lễ hội Holi ngồi bên đám lửa, họ mời anh ăn những chiếc bánh hên, giải nghĩa ý nghĩa của lễ hội. Đây là lễ hội giảng hòa, hồ hết mọi người ném bột màu vào nhau, xóa bỏ mọi tranh chấp, kéo gần khoảng phương pháp ách thống trị vẫn sống sót trong phố hội, bắt đầu một mùa xuân mới. song song, những đứa con tỏ lòng hàm ơn tới đấng sinh thành và thần linh tham gia ngày này. Trước khi đi, họ không quên dặn dò anh những khu vực không nên tới vì tiềm tàng nguy hiểm đối với khách vãn lai, kể cả đàn ông. Chia tay những người bản xứ tốt bụng đó Thiết mới biết, hiện người giàu ở Ấn Độ không còn đón lễ hội này nữa. Những ngày này họ tụ tập với nhau, tạo dựng tiệc ăn uống xa hoa linh đình. Chỉ những người nghèo mới chấp hành đủ nghi tiết và tôn trọng lễ hội Holi.

Rời New Delhi, Thiết cùng lực lượng bạn về thành phố Varanasi, cái nôi của đa dạng tín ngưỡng ở Ấn Độ. Tại đây, anh đã bị sốc khi chứng kiến một cảnh tượng mà có nhẽ suốt đời bản thân mình không thể nào quên. Đó là phong tục hỏa an táng người chết bên bờ sông Hằng -  một trong những dòng sông khôn thiêng và huyền bí nhất quả đât.

Từng đọc qua phổ quát sách báo, nhưng khi tận mắt đứng xem mới thấy sự rùng rợn của nghi lễ này. Thiết còn nhớ, lúc đó vừa đến, anh đang ở trong nhà trọ cùng với bạn. Chợt nghe vài tiếng hô thật to giống trong các lễ hội. Sẵn tính tìm hiểu, anh quơ vội máy ảnh và chạy ra xem. Đương nhiên cảnh tưởng lại khiến cho anh chàng giật thột. Họ khiêng người quá cố nằm trên một cái cáng, không đặt trong cỗ ván, chỉ quấn vải, đi dọc sông Hằng. Vừa đi, họ vừa nguyện cầu, vừa hô gì đó. Với người Ấn, sông Hằng là dòng sông mẹ linh thiêng. Cuộc đời mỗi người phải có một lần tắm trên sông. Trước khi chết, xác của họ phải được nhúng xuống sông lần cuối cùng, gột rửa hết tội vạ mà họ đã gây ra trên cõi trần.

Người dân đang hỏa táng người chết bên bờ sông Hằng

Người địa phương đang hỏa chôn cất người chết bên bờ sông Hằng.

Sau khi nhúng nước, họ mang xác dựng nghiêng, phơi cho ráo nước, chờ đến gần tối thì thiêu trên đống củi khô. Khói đen bốc lên mù mịt, ám cả mấy khu đền thờ xung quanh. Mãi cho đến hiện giờ Thiết vẫn chưa thể nào quên được mùi khét của đám khói đó. Không giống bất cứ mùi khét nào anh từng ngửi. Rất ám ảnh.

Sau khi thiêu ngừng, tro cốt của người chết sẽ được rải xuống sông Hằng, đưa người đó về với nguồn cội. Ở đó một số ngày, ngày nào cũng nghe những tiếng hô ngoài tuyến phố nhưng những ngày sau Thiết không dám chạy ra xem nữa. Chỉ cần trải qua một lần là đủ sợ hãi cả đời. Dự định bơi trên sông Hằng trong ý tưởnrg của cả nhóm cũng bị sụp đổ sau khi chứng kiến tổng thể công đoạn. Không bạn nào còn gan góc tắm trên dòng sông khôn thiêng này nữa. Trong thâm tâm anh nghĩ, có nhẽ dòng sông này hiện ra bỏ ra cho người Ấn, những người có đức tin và thuộc về nó, không bỏ ra cho những kẻ ngoại đạo. Đêm đó, cả lực lượng thuê thuyền đi trên sông, đặt máy ảnh trên đùi, khắc ghi toàn bộ cảnh diễn ra. Người dân Ấn Độ hoàn toàn công khai, không bưng bít khách tham quan về những phong tục này.

Sau chuyến đi Ấn Độ, chàng thanh niên 29 tuổi luôn nhìn đời ở những góc cạnh đẹp nay đã ngộ ra, nhị mặt tốt và xấu luôn sinh tồn song song trong cuộc sống. Chuyến đi này không thỏa mãn được Thiết vì anh bị sốt vài ngày. Nhiệt độ thay đổi liên tục, khi trời sáng quá nóng, về đêm thì lại quá lạnh làm cơ thể không thích nghi kịp. Tuy nhiên, chắc chắn Thiết sẽ quay quay về Ấn chí ít một lần nữa để tìm hiểu sâu hơn về mảnh đất dày văn hóa này.

Xem thêm vài hình ảnh trong chuyến đi Ấn Độ của Thiết Nguyễn

Theo Ngôi sao


Tham khảo thêm: tin tổng hợp

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét